Xuân về
Thứ sáu - 17/04/2015 14:19
Người nhớ chăng? Bao ngày buốt lạnh
Bếp lửa hồng khơi tận lối xa xưa
Rực rỡ từng không, màu trời bích ngọc
Từng sợi nắng ấm đầu xuân
Chẳng phải từ trên cao xuống
Tràn đầy mặt đất, cây, cỏ, lá, hoa…
Gió đưa hương thoang thoảng nhẹ la đà…
Từng, từng giọt sương trong rơi vào lòng đất lạnh
Nào có âm vang, bóng mờ tâm ảnh
Người nhớ chăng? Bao ngày buốt lạnh
Bếp lửa hồng khơi tận lối xa xưa
Ấm đôi tay, mà tim vẫn chưa vừa
Vì khoảng cách người nghi ngờ rẽ lối… !
Thoáng nhẹ mây bay
Gió từ cung nội, vượt nghi ngờ.
Ta thấy tận xuân sang
Ngước lên cao, một ánh mắt ngang tàng
Người thấy rõ đây: Xuân là đích thật
Nếu người biết xuân chưa từng đã mất

Chỗ xuân hàm, dưỡng chất tự trong đông
Gió heo mây buốt lạnh cả trong lòng
Hồn tê tái cho xuân thành búp nụ
Mùa xuân ấy, xưa vốn từ chẳng thụ
Bởi “tiếng, lời” lấp cả nghĩa xuân đi
Trái dưa xanh, pháo đỏ nặng vết tỳ
Đòn bánh tét khiến xuân về thổ mộ
Những áo quần, những nhành mai hoang cổ
Câu chia buồn mất những tuổi thanh mai
Đã thấy chăng, trên vạn nẻo hình hài
Câu đối đỏ lấp dần tai mắt lại
Trí đầy ắp, những mơ màng tổn hại
Dẫm chân bùn làm trở ngại da non
Biết bao lâu rồi kinh nghiệm lối mòn
Thành vết dẫm bước chân hình trên đá
Chiều tết chết trên cánh đồng hoang dã
Lũ ma trành áo đỏ bịt khăn tang
Lầm lũi đi và hạt bụi thời gian
Chồng chất cõng từng oan hồn trẻ dại
Giờ chợt thức mộng trung ngàn vạn đại
Cánh mai hồng sanh tại bởi chiêm bao
Ngàn xuân sau, xuân lại ở nơi nào
Vùi hạt muối lấp san lòng biển động
Gió thoảng mây bay, chân trời viễn mộng
Bước chân dồn dập, động cả muôn phương
Lá tung bay, châm chạm ở cuối đường
Tròn hạt cát nối tay dài thế hệ
Ngàn muôn với xuân là xuân bản thể
Không một lời – không nói, để mai sau
Biết hay không, trong tất cả muôn màu
Hình, danh, sắc, tướng đầy xuân bất tận!
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn