Tình thương là không gian
Chủ nhật - 12/04/2015 18:30
Biển tràn ngập tình thương em đó
Ta gọi về gió lạnh buốt non cao
Biển tràn ngập tình thương em đó
Ta gọi về gió lạnh buốt non cao
Từ độ ấy máu ta ngùn ngụt chảy
Ngập thiên hà trôi dạt cả trăng sao.
Em dệt khoảng không gian thành chiếc áo
Ta choàng vào ấm lại cả đêm đông
Trăng đã lên chiếu rọi vạn cánh đồng
Ta nghe rõ tiếng lòng cày đất vỡ.
Mảnh đất ấy bao ngày hoa dại nở
Rồi tạ tàn đêm lạnh với cô liêu
Ta nằm trong hang kín vạn tín điều
Ai đã gọi hồn ta trong giấc mộng?
Có phải em trong một chiều gió lộng
Mây ngập tràn trắng xoá cả trùng dương
Có phải em làm sáo dìu dặt thương
Ru ta ngủ trong độ hè oi bức.
Rồi mùa thu lại hiện về nô nức
Ta rùng mình rơi rụng cả vầng khô
Tiếng rít thu vang vọng cả sông hồ
Ta ngây ngất ôm choàng em mộng tỉnh
Ta ngây ngất phút giây đời tột đỉnh
Chảy tan thành hơi nước giữa hư vô
Giọt sương thương tí tách nhỏ quanh mồ
Làm sực tỉnh những oan hồn lịm chết
Đã một lần trên con đường nhỏ hẹp
Em bận lòng trĩu nặng cả đôi vai
Giờ nắng lên rộng mở cửa hình hài
Em lại thấy sao trăng trời rực sáng.
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn